Mục lục
Trong một buổi tiệc cưới ở miền tây, giữa mâm cỗ khai vị tưởng chừng quen thuộc, tôi chợt nhận ra: có những món ăn không chỉ để no bụng – mà để gợi nhớ. Gợi về những mùa cưới năm xưa, nơi ký ức cứ thế ùa về theo từng miếng chả giò, lát giò lụa hay con tôm chiên giòn rụm.

Giữa cái nắng đầu tháng Bảy, con đường đất đỏ dẫn lối tôi trở lại vùng ký ức, nơi mà tiếng loa kèn cưới, những chiếc bàn phủ khăn đỏ và mâm cỗ rộn ràng từng là một phần không thể thiếu trong tuổi thơ. Đám cưới ở quê – buổi tiệc giản dị mà ấm áp nơi vùng quê An Giang.
Ngay khi ngồi vào bàn, tôi được phục vụ mâm khai vị – phần mở màn của tiệc cưới miền Tây mà với tôi, không chỉ là đồ ăn, mà là hương vị ký ức. Mâm khai vị đặt giữa bàn tròn, bày biện đầy đặn và khéo léo như một bức tranh màu sắc: vàng ruộm của tôm chiên cốm, nâu óng của chả giò, đỏ hồng của giò lụa, điểm thêm sắc xanh của vài chiếc lá và nhụy hoa tỉa từ cà rốt.
Không cần gọi tên, ai cũng biết rõ từng món: những con tôm bọc cốm chiên giòn rụm – món không thể thiếu trong mọi bàn tiệc miền Tây; chả giò nóng hổi giòn tan, mà ai khéo tay còn có thể nhận ra từng sợi miến, nấm mèo bên trong; những khoanh giò lụa mỏng, xúc xích cắt lát, trứng cuộn rong biển và vài chiếc há cảo chiên giòn rụm bên mép.
Ở thành phố, mâm khai vị có thể sang trọng hơn, bài trí kiểu Tây, nhưng ở quê – mọi thứ đều mang một nét thân thuộc rất riêng. Mỗi món ăn dường như đều gói ghém một câu chuyện: của người mẹ tỉ mẩn ngồi cuốn từng cái chả, của người chị lau những con tôm cho sạch để chiên, và của những đứa trẻ ngóng ra đầu ngõ xem cô dâu chú rể đã đến chưa.
Mâm cỗ ngày cưới quê nhà không chỉ để ăn no, mà còn để gắn kết. Quanh bàn, người lớn nâng ly mừng, trẻ con cười đùa, ai nấy đều vui vẻ và thoải mái. Không có sự cách biệt, không có khoảng cách – chỉ có niềm vui chung của một ngày trọng đại.Bên cạnh tôi, bác Tư – hàng xóm cũ, gắp cho tôi một miếng chả giò rồi nói: “Lâu quá mới thấy bây về, nhớ nhỏ Linh hồi đó hay xí phần tôm chiên he?” Tôi cười, gật đầu. Hóa ra, hương vị của món ăn hôm nay cũng chính là nhịp cầu để tôi bước về miền ký ức, nơi tiếng trống múa lân, tà áo dài đỏ thắm, và tiếng cười của cả xóm vang rộn mỗi mùa cưới đến.
Càng ăn, tôi càng thấy rõ: ẩm thực quê nhà không cầu kỳ, không bóng bẩy, nhưng lại đầy đặn nghĩa tình. Một miếng tôm chiên, một miếng chả giò, một chén nước chấm pha khéo… tất cả hợp lại thành mâm cỗ mà chỉ cần ngồi xuống đã thấy ấm lòng.
Khi buổi tiệc dần khép lại, tôi vẫn chưa rời bàn. Không hẳn vì món ăn ngon, mà bởi tôi muốn níu lại cảm giác thân quen – cái cảm giác mà nơi phố thị ồn ào, đôi khi tôi đã vô tình để vuột mất. Tiệc cưới quê đơn sơ, mộc mạc, nhưng chính điều đó lại khiến nó trở nên đáng nhớ hơn bao giờ hết.
Bởi đôi khi, hạnh phúc chẳng nằm ở những gì lớn lao – mà bắt đầu từ một mâm cỗ đầy đặn, một chiếc bàn tròn san sẻ yêu thương, và những món ăn giản dị biết kể chuyện quê hương.
Mâm khai vị trong đám cưới miền tây – nơi mỗi món ăn là một ký ức ngọt ngà (Ảnh: Thúy Linh)











