Mục lục
Giữa cái nắng chói chang đầu tháng Bảy ở miền Tây, tôi trở về quê An Giang sau nhiều tháng bôn ba Sài Gòn. Giữa trưa oi ả, tôi ghé lại quán cơm tấm nhỏ bên đường – nơi từng gắn bó với những năm tháng tuổi thơ của mình. Và trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra: đôi khi, một đĩa cơm tấm cũng có thể là chiếc vé trở về quá khứ. Quán của ông út Mi nằm ngay ngôi nhà mái tôn cũ kế bên là vườn trồng bắp của ông. Chẳng bảng hiệu, chẳng quảng cáo, chỉ có làn khói bay lên từ bếp than và mùi sườn nướng thơm lừng quyện trong gió. Những chiếc bàn nhựa bạc màu, vài chiếc ghế con con, nhưng chừng đó là đủ cho một buổi trưa ấm lòng. Tôi gọi một đĩa “đầy đủ” – sườn, bì, chả, thêm trứng ốp la. Ông út vẫn như xưa, nhẹ giọng cười: “Linh cháu bà hai hả bây, lâu rồi mới thấy bây về.” Tôi gật đầu cười nhẹ.

Miếng sườn dày, được nướng khéo léo, lớp mỡ rám nâu vàng ruộm, thơm lừng. Gạo tấm dùng loại xay xát thủ công, hạt không đều nhưng mềm và thơm tự nhiên. Bì heo thái mỏng, trộn thính vừa tay, có độ giòn nhẹ, ăn vào lẫn với cơm và nước mắm thì chỉ biết xuýt xoa. Miếng chả trứng dẻo, vị béo xen chút tiêu cay, quyện với lòng đỏ trứng ốp la vừa chín tới. Điều khiến tôi nhớ nhất, có lẽ là chén nước mắm chan cơm – thứ nước mắm nhà làm, pha vừa độ, sóng sánh giữa ngọt, mặn và cay. Ông út kể, bí quyết là nước dừa tươi nấu lên với đường thốt nốt, rồi mới cho mắm và tỏi ớt vào. Tôi ăn chậm rãi, vừa ăn vừa nhìn ra con đường đất đỏ trước mặt – nơi tôi từng đạp xe đi học, từng chơi ô ăn quan cùng lũ bạn xóm dưới. Giữa tiếng ve kêu râm ran và gió thổi lùa qua mái hiên, tôi như thấy mình của ngày xưa – nhỏ bé, vô lo, chỉ cần một đĩa cơm nóng là đã đủ mãn nguyện. Cơm tấm ở Sài Gòn có thể đầy đủ hơn, cầu kỳ hơn. Nhưng cơm tấm ở quê lại có thứ mà không nơi nào có được: ký ức. Là cái tình của người nấu, là sự chân chất của miền Tây, là hương vị của những tháng ngày yên ả mà ai đi xa rồi cũng mong một lần quay lại. Trưa ấy, tôi rời quán, lòng đầy thương nhớ. Ông út dặn với theo: “Mai bây ghé nữa đi, tao nấu thêm nồi thịt kho trứng rồi đó.” Tôi cười, gật đầu.Bởi tôi biết, ngày mai – và nhiều ngày sau nữa – tôi vẫn sẽ quay lại, để tìm lại chính mình trong từng hạt cơm tơi mềm nơi quê nhà.
Đĩa cơm đầy đủ ở quê nhà (Ảnh: Thúy Linh)
Thúy Linh











