Mục lục
Trời chiều nhạt nắng. Gió từ sân khẽ khẽ lướt qua. Khu vườn nhỏ, “hắn” ngồi lặng lẽ, ánh mắt dừng lại trên chai rượu Lâm Viên Tửu.

Là một người từng đi qua những năm tháng sóng gió, hắn không còn vội vàng với đời. Mỗi quyết định, mỗi ý nghĩ trong đầu đều như một lần chưng cất – lắng lọc qua bao trải nghiệm, bao vấp ngã và cả những điều chưa thành.
Hắn cầm chai rượu lên, xoay nhẹ. Trong thứ chất lỏng sóng sánh ấy là màu của nếp nương, hương của men thủ công, và mùi thơm của sự kiên trì – như chính hắn vậy. Rượu không ồn ào, không sắc lẹm. Nó êm, sâu và giữ lại dư vị thật lâu.
Hắn rót một ít ra chén. Trong khoảnh khắc ấy, mọi mỏi mệt, đắn đo đều tan đi. Chỉ còn lại một ý niệm: đã đến lúc bắt đầu lại – nhưng là theo cách của chính mình.

Hắn muốn đưa rượu Lâm Viên Tửu – thứ tinh túy của vùng đất này – và những thứ khác, đi xa hơn. Không phải chỉ là bán một chai rượu, mà là chia sẻ một phần tâm hồn của người Việt, của đất trời Tây Nguyên, với những ai biết thưởng thức.
Hắn nâng ly, không vội uống. Mắt nhìn xa – nơi con đường phía trước vẫn mờ ảo trong làn sương chiều, nhưng trong lòng, một ngọn lửa đã bừng lên.
Phiêu một chút để thấu lòng mình. Uống một chén để mở lối đi.











