Mục lục
Với nhiều người, Huế là điểm dừng chân du lịch, là nơi lưu giữ vẻ đẹp cổ kính của một triều đại vàng son. Nhưng với tôi – Huế còn là quê hương. Là nơi ba mẹ tôi sinh ra và lớn lên, là vùng đất gắn với những câu chuyện thuở nhỏ mà tôi từng được nghe kể trong bữa cơm chiều, hay những lúc ba nhìn mưa và trầm ngâm: “Mưa ni giống mưa Huế ghê.”
Có lẽ vì thế, tôi luôn có một tình cảm rất đặc biệt với Cố đô. Không chỉ vì phong cảnh nên thơ, mà vì nơi đó đã ôm ấp một phần ký ức của người thân tôi, một phần máu thịt của chính tôi.

Huế – Dịu Dàng Từ Cảnh Vật Đến Tâm Tình
Tôi còn nhớ như in lần đầu theo ba mẹ về thăm quê. Con đường nhỏ dẫn về làng quê ngoại hiện ra với những hàng tre rủ bóng, ao sen ngan ngát hương, tiếng ve ran gọi hè và giọng nói Huế nhẹ như gió thoảng. Nhưng chỉ cần ra khỏi làng, Huế hiện lên với vẻ đẹp thanh thoát đến nao lòng: là sông Hương uốn lượn như dải lụa xanh vắt qua lòng thành phố; là Hoàng thành uy nghiêm, nhuốm màu thời gian trầm mặc; là chùa Thiên Mụ đứng hiên ngang, trầm mặc giữa không gian linh thiêng.
Huế không vội vã, cũng không ồn ào xô bồ. Mọi thứ ở Huế như đang thì thầm mời gọi ta bước chậm lại, để cảm nhận được vẻ đẹp ẩn sâu trong từng chi tiết. Một cánh cửa gỗ đã cũ kỹ in dấu thời gian, một tiếng chuông chùa xa xăm vọng về từ ngàn xưa, một tà áo dài tím thấp thoáng dịu dàng lướt qua cầu Trường Tiền – tất cả tạo nên một bản giao hưởng nhẹ nhàng, sâu lắng và đầy ám ảnh, cứ thế len lỏi vào tâm trí.
Những Di Sản Còn Sống Mãi
Huế có lăng tẩm triều Nguyễn trầm mặc kể chuyện quá khứ, có những làn điệu ca Huế ngọt như mật rót vào tai, thấm đẫm tâm hồn. Nhưng Huế cũng có cơm hến cay nồng, bún bò đậm đà, bánh nậm, bánh bèo thanh tao – những món ăn mà ba mẹ tôi thường nhắc đến với ánh mắt xa xăm, đầy nỗi nhớ. Mỗi món không chỉ ngon miệng mà còn đậm đà tình cảm, như chính tấm lòng người xứ Huế – kín đáo mà ấm nồng, gói trọn cả nghĩa tình.
Tôi từng hỏi mẹ: “Mẹ nhớ Huế không?” Mẹ chỉ cười, nụ cười ẩn chứa bao nỗi niềm: “Không nhớ sao được, Huế là nhà.” Và tôi hiểu, Huế trong mẹ không chỉ là một địa danh, một vùng đất trên bản đồ, mà là mảnh đất mang theo cả thời niên thiếu, mang theo ký ức về ông bà, hàng xóm thân thương, con sông mẹ từng tắm mát tuổi thơ, hay đồng ruộng ba từng chạy nhảy mỗi chiều.
Với tôi, Huế không phải nơi tôi sinh ra, nhưng lạ thay, đó lại là nơi tôi cảm thấy mình thuộc về.
Bởi vì Huế không chỉ là cố đô cổ kính với những di tích vàng son. Huế là nơi có gốc gác, có gia đình, có ký ức của những người tôi yêu thương nhất. Và vì thế, mỗi lần về Huế, tôi không chỉ đơn thuần là đi du lịch – tôi đang trở về một phần rất sâu trong trái tim mình, trở về với chính cội nguồn cảm xúc của tôi.

Khánh Ly











