Mục lục
Sáng nay, tôi ăn một tô bún riêu trong một con hẻm nhỏ ở Quận 3 (cũ). Hẻm số chẳng nhớ rõ, chỉ nhớ rằng nó nằm lọt thỏm giữa những bức tường cũ kĩ, nhuốm màu theo thời gian. Nơi tiếng rao bán xôi chen lẫn tiếng xe máy rồ ga, và mùi thơm của bún riêu bốc lên ngào ngạt từ một nồi nước dùng nghi ngút khói.

Quán không có biển hiệu. Chỉ là một gánh bún đơn sơ, vài cái bàn nhỏ, vài cái ghế kê sát tường, vậy mà người ăn lúc nào cũng tấp nập. Tôi ngồi xuống, gọi một tô bún riêu đầy đủ. Cô chủ quán tầm năm mươi, tay thoăn thoắt múc nước, gắp riêu, chan vào tô những nguyên liệu dân dã mà hấp dẫn lạ thường: miếng tàu hủ trắng mềm, cục huyết luộc còn ấm, một khoanh chả tiêu và dăm ba miếng thịt luộc xen chút màu đỏ cam của nước lèo.
Điểm đặc biệt của bún riêu ở đây là phần riêu cua – không phải riêu đóng gói hay kiểu pha sẵn như nhiều chỗ khác. Riêu được cô làm từ cua đồng giã tay, nấu kỹ, kết thành từng mảng nổi lềnh bềnh, thơm thoảng vị đồng quê. Nước dùng có màu của cà chua chín, thoang thoảng mùi mắm tôm nhưng không nồng, ngược lại rất “bắt mũi”. Vắt thêm miếng chanh, vài lát ớt xắt, nhúm rau sống xanh mát gồm bắp chuối, rau muống bào – tô bún như khoác thêm lớp áo sống động của ẩm thực Sài Gòn.

Riêu cua, tàu hủ, chả… tất cả gói gọn trong tô bún sáng nay (Ảnh: Thúy Linh)
Người Sài Gòn không ai lạ gì món bún riêu. Nhưng cái hay là mỗi con hẻm, mỗi gánh bún lại có một hương vị riêng, một câu chuyện riêng. Tô bún riêu sáng nay không chỉ khiến bụng tôi ấm lên, mà còn làm lòng mình lắng lại giữa nhịp sống xô bồ. Ăn ở đây, tôi không chỉ thấy ngon miệng – mà còn thấy như được “chạm” vào một phần ký ức Sài Gòn xưa: giản dị, thân tình, không hoa mĩ nhưng đậm đà và khó quên.
Cô bán bún kể quán đã bán hơn 20 năm. Ban đầu chỉ là gánh hàng rong, sau người ăn quen, khách truyền tai nhau, giờ cô dọn cố định trong hẻm mỗi sáng. “Tui làm riêu bằng tay, không bỏ bột ngọt, nước dùng ninh xương chứ không nêm vị công nghiệp” – cô vừa nói vừa cười, ánh mắt hiền như nồi nước lèo đang sôi lăn tăn trên bếp.
Tô bún hết sạch chỉ trong vài phút. Tôi đứng dậy, gửi tiền và cảm ơn, lòng mang theo dư âm của món ăn giản dị mà ấm áp ấy. Sài Gòn có hàng trăm, hàng ngàn quán bún riêu. Nhưng với tôi, tô bún riêu trong con hẻm nhỏ hôm nay là một lát cắt đặc biệt của thành phố này – nơi cái ngon không nằm ở hình thức mà ở tình cảm, ở sự tử tế trong từng muỗng nước lèo, từng cục riêu cua.
Thúy Linh











