Mục lục
Tôi thường chạy deadline ở một quán trà quen – nhỏ, yên tĩnh, đủ dịu dàng để những con chữ có thể chảy ra nhẹ nhàng trên từng phím gõ. Quán có tên gọi giản dị: Bông Trà. Một cái tên nghe đã thấy mềm mại, gợi liên tưởng đến hương trà thơm và những điều nhẹ nhàng, thuần khiết.

Tôi đến Bông Trà thường xuyên đến mức gần như thuộc lòng từng góc bàn, từng tiếng nhạc và cả hương trà lan trong không khí. Thức uống tôi yêu thích là trà sen mật ong – vị ngọt dịu, thanh mát, thoang thoảng mùi sen như hương ký ức những buổi trưa hè ở quê.
Nhưng sáng nay, khi ly trà được mang ra, tôi bất chợt khựng lại. Không phải vì hương vị – vẫn là ly trà quen thuộc – mà là bởi chiếc áo mới cho ly nước và món quà nhỏ đi kèm. Hai chiếc cốc giấy được thiết kế với tông màu xanh đậm, nổi bật với hình ảnh lá cờ đỏ sao vàng, tòa nhà Dinh Độc Lập, và dòng chữ: “Tự hào từ những điều nhỏ nhất”.
Cùng với đó là một chiếc khuy cài hình lá cờ Việt Nam, được đặt ngay ngắn trên một tấm bìa. Khi cầm chiếc khuy ấy trên tay, tôi bỗng thấy lòng mình xao động.
Thật ra, trong một thế giới quá bận rộn như bây giờ, cảm xúc yêu nước đôi khi trở nên… lặng lẽ. Không phải vì ta không còn yêu, mà vì ta quên mất cách thể hiện, hay không tìm được điểm chạm để gợi lại. Nhưng chính một món quà nhỏ từ Bông Trà – tưởng chừng đơn giản – lại khiến tôi bồi hồi.
Tự hào từ những điều nhỏ nhất – câu slogan ấy, khi gắn với một cốc trà, một chiếc khuy, lại trở nên sâu sắc đến lạ kỳ. Nó nhắc tôi nhớ rằng tình yêu nước không cần phải là những điều thật lớn lao. Nó có thể bắt đầu từ một hành động nhỏ, một món quà, hay thậm chí là một ly trà được trao đi bằng cả sự trân trọng.
Chiếc khuy nhỏ xíu kia – có thể sẽ được ai đó vô tình bỏ quên trong ngăn bàn, hay cài lên túi áo như tôi – nhưng với người trao tặng, đó là cả một thông điệp. Một cách kể chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy chất liệu văn hóa và lòng tự hào dân tộc.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu vì sao mình yêu nơi này đến vậy. Bông Trà không chỉ bán trà. Quán đang kể những câu chuyện – bằng hương vị, bằng không gian, bằng những chi tiết tưởng chừng như vụn vặt – để kết nối với khách hàng theo một cách tinh tế và đầy cảm xúc.
Hôm nay, ly trà sen mật ong tôi uống có lẽ vẫn là công thức cũ, nhưng hương vị lại đậm đà hơn thường lệ. Vì có lẽ, tôi không chỉ đang thưởng thức một loại đồ uống, mà còn đang nhấp một ngụm cảm xúc, một chút lòng yêu nước âm ỉ mà tôi vẫn mang theo, chỉ là đôi khi quên mất.
Tôi ra khỏi quán, cài chiếc khuy lá cờ lên túi áo, lòng thấy nhẹ nhõm và ấm áp lạ thường. Giữa dòng người vội vã, tôi thấy mình may mắn vì đã bắt gặp một ngày đẹp đẽ như thế – nơi một quán trà tên Bông Trà đã gợi lại trong tôi điều giản dị nhưng quý giá: Tự hào, từ những điều nhỏ nhất.
Một sáng Bông Trà: ly trà, chiếc khuy, và niềm tự hào lặng lẽ (Ảnh:Thúy Linh)











