Mục lục
Hôm nay, tôi đã có một ngày chơi hết mình tại Công viên nước Đầm Sen cùng nhóm bạn. Lâu lắm rồi tôi mới thấy mình cười nhiều đến vậy, hét to đến vậy – như thể vừa được “bật lại” những năm tháng tuổi trẻ vô tư, sôi nổi.
Sáng sớm, nắng chưa gắt, cả nhóm hẹn nhau trước cổng công viên. Vẫn là tấm vé giấy in mờ và cánh cổng quen thuộc, nhưng nay vì để thuận tiện hơn thì công viên đã trang bị thêm hai máy bán vé tự động. Có lẽ vì đã nhiều năm không ghé lại, tôi bất ngờ trước cảm giác háo hức dâng trào khi bước vào. Âm thanh rộn ràng của nhạc nền, tiếng nước bắn tung tóe, tiếng la hét đầy phấn khích của đám trẻ – tất cả như kéo tôi rời khỏi vòng quay thường nhật để bước vào một thế giới hoàn toàn khác.

Chúng tôi bắt đầu từ dòng sông lười, thả trôi giữa làn nước xanh trong và bóng cây râm mát. Rồi nhanh chóng chuyển sang những trò “nặng đô” hơn: máng trượt xoắn, đường ống tối đen uốn lượn, máng trượt 6 làn khiến cả bọn thi nhau la hét đến khản tiếng. Tôi – vốn ngại mạo hiểm – vậy mà hôm nay cũng không thoát, bị lôi kéo thử hết các trò, và rồi chính mình lại là người xin chơi thêm vài vòng nữa.
Có lúc, tôi nằm ngửa trên mặt nước, nhìn lên bầu trời trong xanh và nhận ra: đã rất lâu rồi tôi không để mình sống trọn vẹn một ngày như thế này – không công việc, không điện thoại, không những mối bận tâm thường trực. Chỉ có tiếng cười, tiếng gọi nhau í ới và dòng nước mát lành vỗ về.
Đầm Sen nước – nơi từng là điểm hẹn của tuổi học trò – hôm nay vẫn đông đúc, nhưng có gì đó khác đi. Có lẽ là do tôi đã lớn, hoặc vì cuộc sống đã cuốn tôi đi quá xa khỏi những điều giản dị. Nhưng hôm nay, trong những phút giây thả mình giữa làn nước, tôi lại thấy mình của ngày xưa – vô tư, bồng bột nhưng rất thật, rất sống động.
Buổi chiều, sau hàng giờ nô đùa, cả nhóm kéo nhau đi ăn cá viên chiên, ngồi dưới hàng cây ven đường và tám chuyện. Gió mát rượi, lòng nhẹ bẫng. Một người bạn trong nhóm nói: ” Ta nói bữa nay dìa là mình mẩy ê ẩm thì thôi nhé.” Tôi cười, không nói, nhưng trong lòng thấy đúng hơn bao giờ hết.
Kết thúc một ngày ở Đầm Sen nước, da tôi cháy nắng, tóc ướt sũng, quần áo lấm lem nước hồ – nhưng chưa bao giờ thấy mình tươi tắn đến thế. Có những niềm vui không đến từ điều lớn lao, mà chỉ đơn giản là một ngày được “xả hơi” đúng nghĩa, được là chính mình, cùng những người bạn thật lòng.
Và có lẽ, tuổi trẻ của mỗi người đôi khi chỉ cần có thế: một ngày hè rực nắng, vài tiếng cười vang, và một lần nhảy ùm xuống hồ nước, để nhớ rằng mình vẫn còn biết vui, còn biết sống trọn vẹn.
Đầm Sen hôm đó – chúng tôi không biết mỏi (Ảnh: Thúy Linh)
Thuý Linh











