Mục lục
Nếu gọi ẩm thực là một bản nhạc thì phở chính là bài hát chủ lực, vừa nhẹ nhàng, vừa sâu lắng, và chẳng bao giờ lỗi thời. Người Việt mình, ai mà chẳng biết đến phở. Không chỉ ngon miệng, ấm bụng, phở còn là món ăn mang theo cả ký ức, tình cảm, và văn hóa quê nhà.

Là hương quê bám lấy tâm hồn mỗi người
Chẳng ai dám chắc phở có từ bao giờ, nhưng nhắc đến là người ta nhớ ngay đến Hà Nội với mấy gánh hàng rong đi qua từng con phố. Ngày xưa, sáng sớm hay đêm muộn, người ta đã nghe tiếng rao “Ai ăn phở không?” rồi. Mùi thơm từ nồi nước dùng nghi ngút khói tỏa ra khắp ngõ ngách, ấm lòng biết bao người.
Phở không chỉ để ăn cho no mà còn là món quà của những ngày se lạnh, là chuyện cơm áo, là hương quê bám lấy tâm hồn mỗi người. Dần dần, từ mấy hàng rong ven đường, phở trở thành món ăn “quốc dân”, đi từ Bắc vô Nam, rồi bay luôn ra nước ngoài, có mặt khắp nơi trên thế giới.
Cả một tác phẩm nghệ thuật
Phở tưởng đơn giản, nhưng làm cho ra hồn thì không dễ chút nào. Một tô phở ngon phải có đủ ba phần chính, mà phần nào cũng quan trọng như nhau:
Nước dùng: Đây là “linh hồn” của tô phở. Nấu từ xương bò hầm kỹ, thêm chút quế, hồi, thảo quả, hành nướng… mùi thơm ngào ngạt, ngọt dịu mà trong veo. Uống một thìa nước dùng thôi cũng thấy bao nhiêu công sức của người nấu gửi gắm trong đó.
Bánh phở: Là sợi phở trắng mềm, được làm từ gạo Việt. Chần sơ qua nước nóng là vừa mềm, vừa dai, vừa đủ để thấm đẫm nước dùng mà không bị bở. Ăn vào miệng mướt rượt, mát lòng.
Thịt: Có người thích phở bò, có người thích phở gà. Bò thì có tái, nạm, gầu, gân, sách… mỗi loại có một cái ngon riêng. Gà thì ngọt thịt, dai dai, cắn một miếng là nhớ mãi. Tất cả đều được cắt lát mỏng, trình bày gọn gàng trong tô.
Rồi tô phở còn có hành lá xanh tươi, hành tây thái mỏng, thêm tí rau thơm, giá đỗ, chanh, ớt, tương đen, tương ớt… Tất cả như một bức tranh đầy màu sắc, vừa nhìn thôi là đã thấy thèm.
Phở không chỉ để ăn vào buổi sáng hay lót dạ giữa trưa. Với nhiều người, phở là câu chuyện tuổi thơ, là bữa ăn mẹ nấu mỗi sáng sớm, là lần đầu dắt người yêu đi ăn, là hương vị khiến người con xa quê nghẹn lòng nhớ về quê hương.
Dù ở đâu, phở vẫn giữ được hồn Việt. Từ mấy quán ăn lề đường tới nhà hàng lớn ở nước ngoài, tô phở Việt vẫn giữ nguyên cái tình, cái tâm và cái hương vị đặc biệt. Nó là “đại sứ ẩm thực” mà ai từng thử rồi cũng phải tấm tắc khen ngon.
Ăn một tô phở nóng hổi, húp từng muỗng nước dùng, gắp từng miếng bánh phở quyện vị thịt và mùi thơm rau hành – không chỉ là chuyện ăn uống, mà là đang cảm nhận một phần hồn đất Việt. Là yêu thêm con người Việt Nam cần cù, khéo léo và đầy tình cảm.
Vậy nên, nếu có dịp, hãy ngồi xuống, ăn một tô phở thật chậm rãi, để thấy trong từng muỗng nước dùng là bao nhiêu kỷ niệm, trong từng sợi phở là cả một Việt Nam bình dị mà đáng yêu. Khánh Ly











